Thanh xuân là khoảng thời gian đẹp nhất, rực rỡ nhất, nhưng cũng ngắn ngủi nhất trong cuộc đời mỗi con người. Và với học sinh cuối cấp, thanh xuân ấy gắn liền với bảng đen, phấn trắng, những giờ học vội vã, những lần nhìn nhau cười khúc khích giữa giờ ra chơi – tất cả đã trở thành ký ức khó quên bên mái trường thân yêu.
Mỗi mùa phượng nở là một mùa chia tay. Những hàng ghế đá, sân trường, hành lang lớp học – từng góc nhỏ tưởng như bình thường bỗng trở nên thân thương đến lạ. Những điều ta từng nghĩ là quen thuộc, đôi khi nhàm chán, giờ lại là những thứ khiến ta rưng rưng khi nhìn lại.
Thanh xuân dưới mái trường không chỉ là học tập mà còn là hành trình lớn lên. Là lần đầu tiên biết cố gắng vì một mục tiêu thật sự. Là những buổi lao động đổ mồ hôi nhưng tràn ngập tiếng cười. Là khoảnh khắc nghẹn ngào khi thầy cô nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương. Là những tình bạn vụng về, những rung động đầu đời – tất cả tạo nên một thanh xuân đủ đầy và đáng nhớ.
Tuổi học trò là quãng đời hồn nhiên và trong sáng nhất. Là khi ta ngồi bên nhau trong lớp học, thầm thì những ước mơ, viết vào lưu bút những dòng vụng về mà chân thành. Ai đó từng nói: “Thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho có bị cảm lạnh, bạn vẫn muốn đắm mình trong đó thêm một lần nữa.” Cơn mưa mang tên tuổi học trò, dù ngắn ngủi nhưng làm ướt đẫm cả trái tim.
Trong buổi lễ tri ân và trưởng thành của học sinh khối 12 trường THPT Tây Thạnh vừa qua, nhiều khoảnh khắc đã chạm đến trái tim của mọi người. Tiêu biểu là bài phát biểu xúc động của bạn Thái Mạc Tường Vi, học sinh lớp 12A5. Những lời nói chân thành của bạn như thay tiếng lòng của biết bao học sinh cuối cấp: tiếc nuối vì sắp rời xa mái trường, biết ơn vì đã được lớn lên ở nơi này, và hy vọng cho tương lai phía trước. Đó cũng chính là cảm xúc chung của biết bao học trò đang đứng trước ngưỡng cửa trưởng thành.
Dù mỗi người rồi sẽ có những ngã rẽ riêng, mang theo những giấc mơ và lý tưởng riêng, nhưng có lẽ ai cũng sẽ giữ lại một phần thanh xuân cho ngôi trường mình đã từng gắn bó. Vì nơi đây không chỉ là nơi ta học chữ, mà còn là nơi ta học làm người – nơi những bài học không chỉ nằm trong sách vở mà còn nằm trong từng trải nghiệm, từng tình cảm trao nhau.
Ngày chia tay đang đến gần. Những dòng lưu bút, những bức ảnh kỷ yếu, những lời chúc tốt đẹp – tất cả là cách ta níu giữ lại chút gì đó của tuổi học trò. Hãy sống trọn vẹn cho những ngày cuối cùng này, để khi ngoảnh lại, ta có thể mỉm cười và nói: “Tôi đã từng có một thời thanh xuân thật rực rỡ”.
Minh Đăng
GV TBM BPD