Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng xinh đẹp mang tên Dohwa.
“Cha ơi, phía trước có con suối nhỏ, cha phải cẩn thận đó ạ.”
“Ừ, con vẫn đang cầm gậy đúng không?”
Cô bé Cheong 7 tuổi dẫn đường cho người cha Sim Hak-kyu bị mù.
Mẹ của Cheong mất khi mới sinh cô được vài ngày, cha cô phải đi hết làng trên xóm dưới để xin sữa nuôi con.
Cũng nhờ Trời Phật phù hộ mà Cheong thấm thoắt đã 17 tuổi.
옛날 옛적, 도화라는 아름다운 마을에
살고 있었어요.
“아버지, 앞에 작은 개울이 있어요.
조심하셔야 해요.”
“그래, 너 아직 지팡이 들고 있지?”
일곱 살 청이는 앞이 보이지 않는
아버지 심학규의 손을 이끌며 길을
안내했어요.
청이의 어머니는 청이를 낳고 며칠 만에
세상을 떠났고,
아버지는 갓난아기 청이를 먹이기 위해
마을 이곳저곳을 다니며 젖을 구했어요.
하늘과 부처님의 가호 덕분인지, 청이는
어느덧 열일곱 살이 되었답니다.
Thấy con gái đi đến nhà phu nhân Jang có việc mãi chưa về, Sim Hak-kyu lo lắng đứng ngồi không yên.
Sim Hak-kyu chống gậy dò dẫm bước đi.
Ông lấy gậy dò tìm chiếc cầu đá bắc ngang suối để đi qua nhưng đang đi thì lỡ trượt chân và bị ngã xuống suối.
Đúng lúc đó, có vị sư đi ngang qua đã kịp thời cứu ông.
Vừa nghe vị sư nói rằng chỉ cần cúng ba trăm đấu gạo và cầu nguyện thành tâm thì có thể sáng mắt, Sim Hak-kyu vội hứa sẽ dâng ba trăm đấu gạo làm vật phẩm cúng dường ngay mà chẳng hề đắn đo suy nghĩ.
청이가 장 부인 댁에 다녀온다며 집을
오래 비우자,
심학규는 걱정이 되어
안절부절못했어요.
지팡이를 짚고 더듬더듬 길을 나선
심학규는
개울을 건너기 위해 돌다리를 더듬으며
건너다가
그만 발을 헛디뎌 물에 빠지고 말았어요.
마침 그때, 한 스님이 그곳을 지나가다가
심학규를 구해 주었어요.
스님은 마음을 다해 기도하고 쌀 삼백
섬을 공양하면
눈을 뜰 수 있을 거라고 말했어요.
심학규는 그 말을 듣자마자 망설이지도
않고
삼백 섬의 쌀을 부처님께 올리겠다고
약속했어요.
다음에 함께 읽읍시다!