Duyên Thầy Trò

Tôi thường nói với các học trò của mình, Thầy – trò cũng là một loại duyên phận, có duyên gặp nhau cần phải biết trân trọng, hết duyên rồi thì cũng đừng quá cưỡng cầu. Đôi khi, có những sự cống hiến tâm sức, sự quan tâm và lo lắng cho người khác là hoàn toàn không cần sự hồi đáp. Sự cống hiến này vốn dĩ đã đủ khiến cho chúng ta đủ đầy hạnh phúc. Đặc biệt là mối quan hệ giữa người Thầy đối với học trò của mình. Chúng ta gặp nhau, Thầy dạy- trò học, cùng nhau trải qua biết bao vui buồn trong quá trình học tập, một năm, hai năm rồi ba năm… đó là một đoạn duyên phận.

Trong giới giáo viên chúng tôi thường hay nói với nhau rằng : “Những học sinh giỏi, thành tích tốt, sau khi tốt nghiệp, số bạn còn nhớ đến Thầy, Cô giáo của mình thường rất ít. Trái lại, những học sinh thành tích không cao, có những em cá biệt, thường hay nghịch ngợm lại là những bạn nhớ đến Thầy, Cô nhiều hơn cả.” Điều này không thể nói được là đúng hay sai. Trong thực tế cũng không có đáp án chính xác, nhưng để có thể duy trì tốt mới quan hệ Thầy-trò cũng phải xem duyên phận.

Nhớ lại mười mấy năm về trước, khi tôi còn đang học lớp Chín Trung học. Năm đó, tôi vốn dĩ là học sinh lớp A, nhưng không biết nhà trường sắp xếp thế nào, tôi lại bị ( bạn bè đều nói vậy, nhưng với tôi là “được”) chuyển sang lớp B bên cạnh. Giáo viên chủ nhiệm lớp B là một Thầy giáo dạy Toán khá lớn tuổi rồi. Tôi khi đó cũng thuộc dạng học sinh giỏi, ngoan, thành tích học tập đứng hạng nhì toàn lớp, có lẽ vì vậy mà Thầy đánh giá tôi rất cao , rất có thiện cảm với tôi. Mỗi lần làm luyện tập, Thầy đều gọi tôi lên bảng sửa bài. Mỗi lần giải xong một bài toán khó, tôi nhìn thấy niềm vui ánh lên trong mắt Thầy. Thầy luôn đối xử với tôi như con gái mình, tuy Thầy chưa báo giờ nói ra, nhưng tôi biết Thầy rất thương tôi. Tôi cảm thấy, tôi và Thầy thật sự đúng là có duyên Thầy- trò.

Gần đây đưa cháu tôi đi nhà trẻ, thằng bé mới 2 tuổi thôi, một hai tuần đầu tiên, cháu tôi thường quấy khóc không chịu đi. Sau hai tuần, thằng bé quen biết với một Cô giáo và rất yêu mến cô giáo này. Mỗi ngày đến trường, cháu tôi đã không còn quấy khóc nữa, trái lại rất thích được đi học. Đến trường không thấy Cô là khóc, gặp Cô rồi là cứ thế bám theo Cô, những cô giáo khác thì lại không chịu. Cho thấy là cháu tôi và Cô giáo rất có duyên.

Quan hệ Thầy- trò, cũng là một loại duyên phận. Thời gian trôi qua, rất nhiều người và sự việc chúng ta đều đã dần lãng quên, nhưng có hình ảnh của những người Thầy người Cô luôn nằm trong tim của chúng ta, ảnh hưởng đến lối sống, suy nghĩ và hành vi của chúng ta rất nhiều. Ngẫm lại, hơn 20 năm đèn sách, chúng ta đã được học qua rất nhiều Thầy Cô, nhưng có thể thật ghi nhớ được thì chỉ có vài người mà thôi, có lẽ cũng bởi vì khi tiếp xúc cảm thấy rất có duyên. Cũng như tôi và Thầy chủ nhiệm cấp Hai của mình vậy, đến bây giờ dù đã mười mấy năm trôi qua, Thầy vẫn nhớ tôi. Tuy là không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng giữ liên lạc với Thầy, nhắn tin thăm hỏi Thầy. Mỗi khi biết rằng Thầy vẫn khỏe mạnh, bình an, tôi đều cảm thấy mừng thầm trong lòng.

Tôi biết mỗi giáo viên đều có rất nhiều học sinh, nhưng những học sinh có thể khiến họ ghi nhớ thì không phải rất nhiều, đó có thể là những học sinh rất thân thiết, thường hay tiếp xúc, những học sinh có ấn tượng sâu sắc, những học sinh ngoan, những học sinh nghịch ngợm, …. Đối với tôi mà nói, cho dù thời gian có bao lâu đi nữa, nhưng các Thầy Cô vẫn ghi nhớ chúng ta, nhớ tên chúng ta, luôn nhớ  về chúng ta đã từng như thế nào trong quá khứ, đó cũng chính là một loại hạnh phúc của người học trò.

Cho nên làm được làm Thầy trò với nhau, là một loại duyên phận, có duyên gặp gỡ nhất định phải trân trọng./.

Theo Ths. Nguyễn Thuỳ Dương


师生缘

作者/ 阮垂杨

我常和学生说,师生也是一种缘分,有缘相聚要珍惜,缘尽放手莫强留。很多时候,我们对别人的关爱和付出是不求回报的,这付出本身已经让我们幸福与满足。尤其老师对学生,相识相遇相伴一年两年三年……,是一场缘分。

教师行业一般都会流行一个“讲法”,即:“上学时的好学生,成绩好的学生,毕业后,能记住老师恩情的学生不多,反倒是那些读书时成绩平平,有点小调皮的学生,毕业后,反而能够记住教师的恩情”。

这样的理论,无法去判断是否有道理,实践也没有准确的答案。但是,我觉得,做好“师生关系”,也很讲究缘分。

回想十几年前,当我上中学三年级的时候,我本来是A班的学生,后来,不知学校怎么安排,我被转隔壁的B班去。B班的班主任是一位年纪比较大的数学男老师。我当年自己也算是个好学生,学习成绩较优秀,全班排第二名,也许是因为这样,老师对我特有好感。每次做练习时,老师都叫我到黑板上答题。每次我能解出来一道难题,老师都显得非常高兴。老师一直把我当成他女儿一样对待,虽然老师从来没跟我说过,但我知道他很疼爱我。我觉得我和老师真的很有师生缘分。

最近送我两岁的外甥去幼儿园,开始的一两周,外甥总是哭闹不愿意去。两周后,他认识了一个老师,慢慢地他喜欢上这个老师了,不再哭闹,而且盼望着去学校。到学校后见不到这个老师就会哭,当见到这个老师后,就会一直粘着她,但其他老师就不行,只喜欢这个老师,说明他跟这个老师很有缘分。

师生关系,也是一种缘分,很多人与事都随着时间流逝而淡化了,但有些老师的形象,一直在你的心中,并影响你的行为和思想。回想起来,我们读了20多年的书,经历过很多很多的老师,但真正一直记着的老师也就是那么几个,可能就是在相处中感觉很有缘分的那些老师,很有师生的缘分。包括我自己中学的班主任老师,到现在已经十几年过去了,他也还记得我。虽然不能和老师经常见面,但我一直跟他保持联系,还经常问候。每次谈话,知道老师身体健康,一切安好,我就觉得高兴了。

我相信每一个老师都会有成千上万的学生,他记得的,在他心中有印象的,我估计也不是很多,但总有一些是缘分比较深的,是交往比较深的,是印象比较深的,是记忆比较久的。对我而言,不论过了多长时间,但是老师还仍然记着你,记着你的名字,记着你的性格,那也就是学生的一种幸福。

所以作为老师和学生,也是一种缘分,有缘相聚就一定要好好珍惜。

 

Call Now