Chào tất cả mọi người!
Mình là Trần Thùy Trang , sinh viên năm thứ 3 ngành Ngôn ngữ Anh, khoa Ngoại ngữ, Đại học Nguyễn Tất Thành. Sau khi kết thúc chuyến giao lưu cực thú vị và đầy bổ ích cùng các bạn, các anh/chị sinh viên đang theo học các chuyên ngành khác nhau tại Đại học La Trobe (Úc), mình vẫn còn đầy cảm xúc vì đơn giản là đã rất rất lâu rồi mình mới lại được giao tiếp một cách tự tin như vậy.
Bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào bên trong tòa nhà trung tâm, mình bị choáng ngợp bởi không gian rộng rãi, sạch sẽ, sang trọng pha chút trang nhã. Bởi vì là lần đầu tiên được đặt chân đến nơi mà mình được biết là sẽ gặp và giao tiếp với nhiều sinh viên quốc tế nên mình đã rất hồi hộp, phấn khích và có chút lo lắng. Thời điểm cả nhóm dần tập trung đông đủ trước giờ G, mình và các thành viên chào hỏi lẫn nhau thì cả đội mới khá bất ngờ vì biết hóa ra không phải thành viên nào cũng học ngành Ngôn ngữ Anh và không phải tất cả đều bằng tuổi nhau. Tuy chuyên ngành và độ tuổi khác nhau đấy, nhưng “chúng” đã không thể trở thành rào cản ngăn được tinh thần làm quen, kết bạn mới của mọi người, và thế là chúng mình đã vô tình gắn bó với nhau như vậy đó. Trò chuyện cùng nhau đôi chút, ngoái đầu lại thì chúng mình thấy cả một đoàn người ngoại quốc đứng chờ thang máy. Trông thấy dáng hình ai cũng cao to, cả nhóm liền rỉ tai nhau rằng “Wow, người nước ngoài họ cao thật sự, chắc là người đi làm, nhân viên ở đây rồi!”, nhưng không hề nhé “Họ đều là sinh viên Úc đó mấy đứa” một trong năm thầy cô đồng hành với chúng mình lên tiếng. Sau câu nói đó của cô, chúng mình đều mắt chữ A – miệng chữ O vì quá đỗi ngạc nhiên với sự chênh lệch chiều cao khủng này.
Khi sự kiện chính thức được bắt đầu, nhằm khuấy động không khí, chị dẫn chương trình xinh xắn đã đề nghị cả khán phòng cùng chơi trò trả lời các câu hỏi được tạo ra trên phần mềm, ai đạt xếp hạng cao nhất sẽ có phần thưởng. Lúc đó, mình vừa chơi vừa nghĩ “Không biết nên chào hỏi, bắt chuyện với các sinh viên nước bạn thế nào đây nhỉ? Lâu lắm lắm rồi không giao tiếp với người nước ngoài, lát nữa lỡ mắc lỗi và nói sai khiến họ không hiểu thì phải làm sao đây?”. Hai câu hỏi này cứ “quấn lấy” tâm trí mình đến nỗi mình đã không tập trung hoàn toàn vào trò chơi được, thay vào đó là sự “nhảy số” của trí nhớ về các chủ đề trong cuộc sống thường ngày mà mình đã học qua. Đúng vậy, mình đã rất bồn chồn, lo âu như thế đó cho tới khi có bốn bạn sinh viên nam điển trai gia nhập vào bàn của đội mình và chính mình đã là người đầu tiên chủ động nói lời chào đón các bạn ấy. Giờ nhớ lại giây phút đó, mình thực sự cảm thấy mọi sự lo lắng xuất hiện từ đầu buổi bỗng hóa thành hư vô khi mình nhanh chóng đứng bật dậy chào hỏi các sinh viên nước bạn như bản năng của một sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ Anh. Trước khi tương tác với bốn bạn ấy, mình đã chuẩn sẵn các kiến thức mình được học ở trường trong phương diện các chủ đề học thuật và cả một số vấn đề nóng hổi hiện nay. Thế mà sau đó, nằm ngoài dự liệu của mình, nhóm của mình và các bạn ấy chỉ trao đổi về các chủ đề rất chi là gần gũi giữa hai nước, ví dụ như chuyên ngành học, sở thích, con người, ẩm thực, trang phục thường ngày và truyền thống cùng các chủ đề thân thuộc khác. Ngoài ra, mình thấy vui nhất chính là lúc chúng mình “Việt Nam hóa” các bạn ấy bằng cách dạy cả những câu cửa miệng hóm hỉnh của người Việt Nam. Ngược dòng ký ức của buổi giao lưu hôm nay, mình cảm thấy vô cùng thoải mái, yêu thích và ấn tượng trước sự thông minh, thân thiện, hòa đồng và dí dỏm của cả bốn bạn sinh viên ngoại quốc. Cuộc tán gẫu giữa chúng mình đã đầy ắp những kiến thức mới, những lời khen, những câu bông đùa, tiếng cười và biểu cảm hài hước như vậy đấy.
“Do not worry about your speaking skills, you guys did well!”, cậu bạn Joseph với chiều cao lý tưởng như một cầu thủ bóng rổ có mái tóc ngắn xoăn nhẹ màu nâu khói, đôi mắt xanh biển cuốn hút ánh nhìn đối phương cùng với làn da trắng đã khen mình và cả nhóm như thế trước khi chúng mình bịn rịn bắt tay chào tạm biệt nhau. Điểm lại những lợi ích to lớn mà mình và cả nhóm đã có được từ chuyến giao lưu này, mình cảm thấy thật tuyệt khi quý nhà trường có thể tạo điều kiện, cơ hội cho sinh viên tham gia những sự kiện, hoạt động mang tính quốc tế như vậy. Hy vọng rằng trong tương lai không xa, bản thân mình nói riêng và cả các em, các bạn, các anh/chị sinh viên khác nói chung cũng đều sẽ có cơ hội để được góp mặt vào các sự kiện đầy ý nghĩa như thế.
SV Trần Thùy Trang